Unai Simón giữ trọn niềm tin Basque, từ chối tiền bạc để cống hiến cho Bilbao

Chuyến làm khách của Athhletic Club đến sân St James' Park của Newcastle United không chỉ là một trận đấu tại Champions League. Đó là một cuộc đụng độ của hai triết lý, một sự đối lập rõ rệt nhất trong bóng đá hiện đại.
Một bên là Newcastle, đội bóng được hậu thuẫn bởi Quỹ Đầu tư Công Ả Rập Xê Út, đã chi gần 800 triệu euro cho các bản hợp đồng mới kể từ năm 2021. Bên còn lại, Athletic Club, là một trong 4 CLB duy nhất ở Tây Ban Nha thuộc sở hữu của người hâm mộ, kiên định với một chính sách độc nhất vô nhị, tồn tại hàng thế kỷ: chỉ sử dụng các cầu thủ được sinh ra hoặc đào tạo tại xứ Basque.
Trước thềm trận đại chiến, thủ môn Unai Simon, người gác đền của Athletic và là đội trưởng của đội tuyển Tây Ban Nha, đã có một cuộc trò chuyện độc quyền với The Athletic. Anh đã chia sẻ một cách thẳng thắn về niềm tự hào với triết lý của CLB, hành trình phi thường của bản thân, và lý do tại sao anh tin rằng con đường của Athletic, dù khó khăn, lại giá trị hơn bất cứ điều gì khác.
Triết lý bị cô lập
Khi được hỏi về sự tương phản rõ rệt giữa hai CLB, Simon đã trả lời một cách thẳng thắn nhưng đầy tôn trọng. Anh không lên án, mà chỉ đơn giản là chỉ ra sự khác biệt. "Có nhiều cách suy nghĩ khác nhau về bóng đá, và bạn phải tôn trọng tất cả," anh nói. "Một số người đồng cảm hơn với ý tưởng bóng đá của Ả Rập Xê Út, rằng những người có nhiều tiền sẽ đến và thực hiện nhiều bản hợp đồng để cải thiện chất lượng đội bóng."
"Còn ở Athletic, chúng tôi được nuôi dưỡng để tin tưởng vào hệ thống đào tạo trẻ của mình, tin vào những đứa trẻ từ chính mảnh đất của chúng tôi. Chúng tôi muốn cho mọi người thấy rằng việc ký hợp đồng bom tấn không phải là cách duy nhất để bạn có thể cạnh tranh ở Champions League."

Mùa giải này, trong khi các đối thủ vung tiền, bản hợp đồng lớn nhất của Athletic là 12 triệu euro cho hậu vệ cánh Jesus Areso và 10 triệu euro để mang Aymeric Laporte, một người cũ, trở về từ Ả Rập Xê Út. Bất chấp đội hình khiêm tốn đó, Simon vẫn tin vào sức mạnh độc đáo của họ, một sức mạnh không thể đo đếm bằng tiền.
"Chúng tôi biết mình không có chất lượng đội hình như một số đội khác. Tôi không phải là thủ môn giỏi nhất giải đấu, và chúng tôi không có những trung vệ hàng đầu, hay những tiền vệ kỹ thuật nhất. Nhưng tôi đã chơi cùng rất nhiều đồng đội của mình từ năm 14 tuổi. Sức mạnh cơ bản của chúng tôi là luôn gắn bó cùng nhau. Bất kể điều gì xảy ra, chúng tôi tin tưởng lẫn nhau. Niềm vui chiến thắng sẽ ý nghĩa hơn nhiều khi được chia sẻ với những người mà bạn đã cùng trải qua rất nhiều thăng trầm."
Bước ngoặt 19 ngày và chức vô địch lịch sử sau 40 năm
Con đường trở thành thủ môn số 1 của Simon là một câu chuyện kịch tính, phản ánh đúng bản chất cây nhà lá vườn của Athletic. Sinh ra ở Vitoria-Gasteiz, anh gia nhập học viện Lezama danh tiếng của Athletic năm 12 tuổi. Vào tháng 7 năm 2018, ở tuổi 21, anh được gửi đến CLB hạng hai Elche theo dạng cho mượn vì trước anh là bộ ba thủ môn đầy đẳng cấp: Kepa Arrizabalaga, Iago Herrerin và Alex Remiro.
Chỉ một tháng sau, vận may đã đến với Simon một cách không tưởng. Kepa bất ngờ được Chelsea mua với giá kỷ lục thế giới 80 triệu euro. Ngay sau đó, Herrerin dính chấn thương. Cùng lúc, Remiro bị gạt ra khỏi đội hình vì tranh chấp hợp đồng. Athletic, từ chỗ thừa mứa, bỗng không còn một thủ môn nào cho đội bóng chủ sân San Mames. Simon lập tức được gọi trở lại.
"Rất nhiều điều đã xảy ra trong mùa hè đó.Khi tôi rời đi, tôi chỉ nghĩ đến việc cố gắng giành một suất bắt chính ở giải hạng hai. Nhưng chỉ trong 19 ngày, tôi đã phải thay đổi hoàn toàn suy nghĩ đó và trở về Bilbao. Phần còn lại là lịch sử."
Thủ môn người Tây Ban Nha đã nắm lấy cơ hội bằng cả hai tay và trở thành thủ môn số 1 không thể thay thế của CLB kể từ mùa giải 2019-20. Niềm vui lớn nhất, phần thưởng cho sự kiên trì của anh và cả CLB, đã đến vào năm 2024. Athletic cuối cùng đã giành được một danh hiệu lớn sau 40 năm đằng đẵng chờ đợi: chức vô địch Copa del Rey.

Màn ăn mừng sau đó đã trở thành huyền thoại. Các cầu thủ và ban huấn luyện đã diễu hành trên "La Gabarra", một chiếc sà lan lịch sử, đi dọc theo con sông Nervion ở Bilbao, trong khi hơn một triệu người hâm mộ đứng chật cứng hai bên bờ để ăn mừng. "Đó là tuần lễ tuyệt vời nhất trong sự nghiệp thể thao của tôi," Simon nói. "Tôi đã nghe về nó cả đời, nhưng được tự mình trải nghiệm cảm giác đó... Những điều này còn có giá trị hơn cả việc giành một danh hiệu với một CLB khác."
Bản hợp đồng không có điều khoản giải phóng và lời hứa trung thành
Việc giữ chân các ngôi sao luôn là một thách thức với Athletic. Họ đã mất Javi Martínez, Ander Herrera và Aymeric Laporte vào tay các CLB lớn hơn. Mùa hè vừa qua, Nico Williams, ngôi sao lớn nhất của họ, đã suýt gia nhập Barcelona.
"Nico là một trong những cầu thủ chạy cánh hay nhất thế giới, vì vậy việc anh ấy xuất hiện trên các mặt báo là điều bình thường," Simon nói với một sự thấu hiểu đáng ngạc nhiên. "Nếu bất cứ lúc nào Nico hay bất kỳ đồng đội nào khác quyết định ra đi, bạn phải chấp nhận rằng đó là cách bóng đá vận hành. Không phải ai cũng nhìn nhận bóng đá giống như tôi. Một số người chơi vì tiền, một số vì danh hiệu, một số vì tình yêu của người hâm mộ. Bạn phải tôn trọng quyết định của mỗi cá nhân."

Nhưng bản thân Simon lại có một lựa chọn khác. Anh đã nhận được nhiều lời đề nghị từ các CLB giàu có hơn, nhưng vào năm ngoái, anh đã ký một bản hợp đồng mới với Athletic có thời hạn đến năm 2029. Điều đặc biệt nhất: bản hợp đồng đó không có điều khoản giải phóng. Trong bóng đá hiện đại, đây là một động thái gần như không tưởng, một lời tuyên thệ trung thành tuyệt đối.
"Đó là cách tôi nói với người hâm mộ rằng tôi không muốn rời đi," anh giải thích. "Ngay cả khi điều khoản là 30, 50 hay 80 triệu euro, và ai đó muốn trả nó, tôi cũng sẽ không đi đâu cả. Nhưng điều quan trọng nhất là sự cam kết bạn thể hiện trên sân cỏ, trong cuộc sống hàng ngày. Tôi muốn tiếp tục thể hiện điều đó trong một thời gian dài."
Sức mạnh của sự điềm tĩnh
Giờ đây, Simon không chỉ là một biểu tượng của Athletic, anh còn là đội trưởng của đội tuyển Tây Ban Nha, một nhà vô địch Châu Âu. Anh tin rằng chìa khóa thành công của La Roja, cũng giống như ở CLB của mình, là sự gắn kết. "Để tiến gần hơn đến các danh hiệu, bạn cần một tập thể tốt, những người hòa hợp với nhau," anh nói.
Sau trận El Clasico tháng trước, nội bộ đội tuyển Tây Ban Nha bị cho là rạn nứt khi Dani Carvajal (Real Madrid) và Lamine Yamal (Barcelona) tranh cãi gay gắt sau tiếng còi mãn cuộc.
“Những điều như thế luôn xảy ra ở các trận Clasico,” Simon nói. “Nhưng đó chỉ là cảm xúc bộc phát trong khoảnh khắc. Khi đội tuyển tập trung lại, mọi chuyện sẽ lắng xuống. Cần tách biệt giữa CLB và đội tuyển, vì giành World Cup luôn là mục tiêu tối thượng.”

Anh cũng lên tiếng bảo vệ Yamal sau những ồn ào. “Cậu ấy là người rất chín chắn, có suy nghĩ rõ ràng. Thật đáng tiếc khi hình ảnh mà mọi người bên ngoài thấy lại khác xa với con người thật của cậu ấy trên sân và trong phòng thay đồ. Cậu ấy là một đồng đội tốt, một người rất khác khi ở cùng tập thể. Tất cả chúng tôi phải ở bên cậu ấy khi cậu ấy gặp khó khăn, cũng như khi tôi cần, cậu ấy sẽ làm điều tương tự. Đó là cách để đội bóng gắn kết và thành công.”
Đó chính là triết lý của Unai Simon. Một thủ lĩnh trầm lặng. Anh không phải là người ồn ào nhất, nhưng là người đáng tin cậy nhất. "Tôi cố gắng giữ bình tĩnh vì tôi nghĩ rằng trong trạng thái cảm xúc đó, tôi sẽ đưa ra những quyết định tốt hơn," anh kết luận. "Sự tự tin và tin tưởng tôi có ở các đồng đội đã cho tôi sự bình tĩnh để biết rằng chúng tôi sẽ ổn thôi."
Đó là tiếng nói của một người đàn ông được rèn giũa từ mảnh đất đặc biệt, một người tin vào sự trung thành và sức mạnh của tập thể, những giá trị dường như đang ngày càng hiếm hoi trong thế giới bóng đá hiện đại.
Mọi nội dung trên website được bảo vệ bởi luật bản quyền. Vui lòng không sao chép, tái bản hoặc sử dụng lại dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép bằng văn bản từ chúng tôi.
Link bài viết:https://www.arenavn.vn/unai-simon-athletic-basque.html







